Rồi
một hôm, xuất hiện con rắn hoa đến ở chung với hai người ngay trong
"thiên vườn" như bao con vật khác. Nhưng rắn là loài tinh quái, nó biết
A-đam và E-va có một bí mật mà chính hai người cũng không biết, và nó
hiểu rằng họ sẽ không "trông thấy bí mật nếu không dùng "bửu bối". Vậy
là nó xui hai người ăn trái cấm, trái mà ngày nay chúng ta gọi là quả
táo. Và...
![]() |
| Rượu rắn |
Thế
là các cuộc cãi vã diễn ra. Nhiều lần hai người lời qua tiếng lại ỏm
củ tỏi, khiến "thiên vườn" náo động. Trời lấy làm bực, bèn đuổi cả hai
người xuống trần gian. Trời cũng đuổi luôn con rắn (là nguyên nhân đầu
tiên của sự ồn ào đó) xuống mặt đất.
Cuộc sống
trần gian của A- đam còn khốn khổ hơn trên thiên đàng. Vì ở đây có quá
nhiều thứ để E-va đòi hỏi: siêu thị, phim ảnh, vàng bốn số 9, quần áo,
xe máy, nhà cửa... Dĩ nhiên là A-đam lấy làm bực với E-va lắm, nhưng
chàng còn bực với con rắn hơn. "Nếu nó không xui ta ăn táo thì đâu đến
nỗi này!" - Chàng nghĩ.
Việc đầu tiên là chàng
đuổi con rắn ra khỏi nhà, bắt nó sống chui lủi bờ bụi cho hả giận. Buồn
thay, cái sự hận của A-đam càng ngày càng tăng, chàng phải uống rượu
cho vơi đi mà không được. Và vì uống rượu hoài nên A-đam phát hiện ra
rằng nếu rượu được ngâm thêm cái gì đó thì uống vào sẽ "phê" hơn,
chuyện này chắc chắn !
Lúc đầu, chàng uống rượu
ngâm cây cỏ (sau này con cháu gọi là rượu thuốc). Rồi chàng nảy ra ý
tưởng ngâm con rắn vào rượu, uống rượu đó mới hả cơn hận thù. Thế là số
phận con rắn đó được định đoạt trong hũ rượu. Cũng may mà nó đã kịp
lấy vợ, sinh con duy trì nòi giống.
Nhưng E-va
vẫn còn đó với bao nỗi phiền toái cho A-đam. Hơn nữa, bà E-va còn dạy
cho con cái, cháu gái cách ngự trị những chàng A-đam trẻ khác.
Ngày nay, các đấng mày râu lớp A-đam hậu sinh vẫn uống rượu rắn dài dài cho hả cơn hận sầu là vì thế!

0 nhận xét:
Đăng nhận xét